Ngọc, cô gái hàng xóm với nụ cười tỏa sáng và ánh mắt lấp lánh, đã trở thành trung tâm trong những suy nghĩ của tôi. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên khi đi chợ, trong khu vườn nhỏ hay khi tình cờ gặp nhau trên phố. Mỗi lần như vậy, trái tim tôi lại không thể kiểm soát được sự hồi hộp và vui mừng.
Chúng tôi đã trở nên thân thiết một cách tự nhiên. Những cuộc trò chuyện không đầu không cuối về đủ thứ chuyện từ thời tiết đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống đã khiến tôi cảm thấy gần gũi với Ngọc. Có những buổi chiều, khi chúng tôi cùng nhau đi dạo hoặc cùng thưởng thức một tách cà phê, tôi cảm nhận được sự kết nối đặc biệt, mặc dù chúng tôi chưa bao giờ chính thức gọi đó là mối quan hệ.
Ngọc luôn tỏ ra vui vẻ, thông minh và dễ gần, nhưng tôi không thể xác định rõ ràng rằng chúng tôi đang ở đâu trên con đường tình cảm này. Những khoảnh khắc chúng tôi chia sẻ rất quý giá, nhưng có lẽ vì chúng chưa được định hình rõ ràng, tôi luôn cảm thấy như đang ở trong một vùng mơ hồ. Tôi không dám thổ lộ tình cảm vì sợ rằng điều đó có thể làm thay đổi sự tự nhiên mà chúng tôi đang có.
Mỗi khi nhìn vào ánh mắt của Ngọc, tôi tự hỏi liệu có thể có một tương lai chính thức hơn cho chúng tôi hay không. Nhưng hiện tại, tôi chỉ biết lắng nghe trái tim mình và tận hưởng từng khoảnh khắc bên cạnh Ngọc, hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn.